Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu.
...
Cứ mỗi lần mình tranh cãi đến gay gắt và kết thúc bằng nước mắt của em, anh đều bâng quơ suy nghĩ thật ra mình có còn yêu nhau không. Em đâu biết được câu trả lời, và cả anh cũng vậy.
Bâng quơ, trăn trở, rồi tự mình ném vào tâm trí hàng trăm lần với cùng một câu hỏi "Mình có còn yêu nhau không?"
Ừ thì, làm hòa nhau được, ôm nhau được thì còn gọi là Yêu. Đi đến đỉnh điểm thì em lại phải làm hòa để gọi là "Còn được yêu". Rồi thì cứ xoay vần mãi, theo những mâu thuẫn xuất hiện ngày càng nhiều. Rồi đến ngày tay khoanh tròn ôm đôi gối mòn vì chờ đợi...
...
Cứ mỗi lần mình tranh cãi đến gay gắt và kết thúc bằng nước mắt của em, anh đều bâng quơ suy nghĩ thật ra mình có còn yêu nhau không. Em đâu biết được câu trả lời, và cả anh cũng vậy.
Bâng quơ, trăn trở, rồi tự mình ném vào tâm trí hàng trăm lần với cùng một câu hỏi "Mình có còn yêu nhau không?"
Ừ thì, làm hòa nhau được, ôm nhau được thì còn gọi là Yêu. Đi đến đỉnh điểm thì em lại phải làm hòa để gọi là "Còn được yêu". Rồi thì cứ xoay vần mãi, theo những mâu thuẫn xuất hiện ngày càng nhiều. Rồi đến ngày tay khoanh tròn ôm đôi gối mòn vì chờ đợi...
"Thôi dẹp hết đi. Đến yêu em hay không anh còn chưa xác định được, vậy thì gọi là Yêu thế nào. Đến một hòn đá nhỏ nằm lơ lửng giữa con đường cả hai đứa hướng tới cũng làm anh trăn trở.
Anh dừng lại đi.
Em tự đi tiếp được.
Em tự Yêu em được mà. Em yêu em là đủ rồi.
...
Ít ra, không bao giờ em bỏ rơi chính mình và tình yêu của em."
Anh dừng lại đi.
Em tự đi tiếp được.
Em tự Yêu em được mà. Em yêu em là đủ rồi.
...
Ít ra, không bao giờ em bỏ rơi chính mình và tình yêu của em."
- me first -
No comments:
Post a Comment